Có một bộ xếp hình thật lớn người ta gọi là Cuộc Sống. Trong đó có vô vàn Bức Tranh Hình Ảnh Màu Sắc... và rất, rất nhiều những mảnh ghép hì...

Câu chuyện về tranh xếp hình 5

Câu chuyện về tranh xếp hình 5

tháng 1 2012

8 10 99
tranh xếp hình
Có một bộ xếp hình thật lớn người ta gọi là Cuộc Sống. Trong đó có vô vàn Bức Tranh Hình Ảnh Màu Sắc... và rất, rất nhiều những mảnh ghép hình để ghép lên những bức tranh trong một bộ xếp hình đó.
Những mảnh ghép hình được làm ra một cách không hoàn hảo. Một phần trên chúng thừa ra và xấu xí, một phần khác trên chúng khuyết đi và cũng xấu xí. Những mảnh trẻ và mới ở trong hộp. Chúng chưa biết mình dùng để ghép vào chỗ nào của bức tranh nào, mảng màu nào cho nên chúng rất khó chịu về ngoại hình của mình. Chúng thấy những gì chúng có thật vô dụng thừa thãi và không như ý muốn.
Chúng rất muốn thay đổi điều này vì thế chúng quyết tâm trèo ra khỏi hộp. Ý tưởng này thật khó khăn để thực hiện vì những mảnh ghép rất bé mà thành hộp lại cao. Sau nhiều ngày khó nhọc không đứa nào leo nổi ra khỏi hộp. Chúng chán nản, ngồi ủ rũ lại một góc và chất đống lên nhau. Chúng kể cho nhau nghe về sự cố gắng của mình và rồi sự thất bại của mình. Qua đó chúng thấy được điểm chung và thân thiết nhau hơn.
Cũng trong cái góc hộp tối tăm đó chúng nhận ra rằng chúng có thể chồng lên nhau, từng đứa từng đứa một, để cao dần lên và như thế chúng sẽ ra khỏi hộp được. Những mảnh ghép hình bé xíu bắt đầu tiến hành cái kế hoạch đó. Từng đứa, từng đứa một leo ra ngoài cho tới khi trong hộp còn lại một lượng mảnh ghép xếp thành những bậc thang mà bản thân chúng không thể vượt ra ngoài hộp được nữa. Những đứa thoát ra ngoài nói vọng vào:
- Xin lỗi bọn tớ quên không nghĩ đến các cậu!
Rồi bọn ở ngoài bắt đầu rối rít tìm cách cho những đứa ở trong thoát ra. Nhưng xem ra không có cách nào. Tất cả chúng đều rất buồn nhưng chính lúc đó có một âm thanh nho nhỏ nhưng vững vàng cất lên. Nó phát ra từ nấc thang cuối cùng nằm thấp nhất bên dưới đám mảnh ghép xếp bậc thang:
- Không sao đâu các cậu cứ đi đi! Chúng tớ đã làm thang cho các cậu ra ngoài thì rồi sẽ có những mảnh ghép mới đến để làm thang cho chúng tớ. Bọn tớ sẽ chờ cho đến lượt mình!
Cả bọn đều đồng thanh cho là đúng. Bên ngoài từ biệt bên trong và lên đường để tìm hiểu ý nghĩa cho những phần khuyết thiếu cũng như thừa ra trên cơ thể chúng. Bọn chúng đi rất lâu và cũng rất xa. Cuộc Sống rộng lớn hơn chúng tưởng và cái hộp nơi chúng từng được sinh ra chỉ là một chấm nhỏ nhoi.
tranh xếp hình
Chúng đi mãi và trên đường đi chúng gặp rất nhiều những mảnh ghép khác những mảnh này cũng từng thoát ra từ những chiếc hộp tương tự. Những mảnh này thật lạ, chúng cũng tụ tập lại với nhau thành từng đám từng đám mỗi đứa trong chúng lại mang những màu sắc đường nét khác nhau. Mỗi đứa lại có kích cỡ khác nhau nhưng chúng có cùng một điểm chung là nằm lăn lóc và chẳng chịu làm gí hết. Một đứa trong bọn lại gần đám mảnh ghép mới đến và hỏi:
- Bọn mày đi đâu thế!
- Chúng tôi đi tìm ý nghĩa cho những phần thừa ra và khuyết thiếu trên cơ thể mình! - Những mảnh ghép trẻ trả lời.
- Bọn mày thật lắm chuyện quá nhỉ!
Nói rồi những mảnh ghép đó cười phá lên. Bọn chúng suốt ngày biếng nhác ở đây không làm gì cũng chẳng quan tâm tới những việc như thế bao giờ nên chúng thấy lạ lắm. Mấy mảnh ghép trẻ thấy thật là bực mình. Chúng nói lời từ biệt rồi bỏ ra đi nhưng một số đứa trong chúng thấy đám mảnh ghép kia hay hay và quyết tâm ở lại. Những đứa bạn không thể khuyên can và thế là chúng chia tay nhau.
Đám mảnh ghép trẻ lại ít đi một chút nhưng chúng vẫn tiếp tục lên đường. Chúng lại đi và lại gặp những mảnh ghép khác. Những mảnh này đang yêu. Hai mảnh một, chúng ghép lại với nhau vừa khít và gắn bó.C húng làm gì cũng có nhau nhất quyết không rời nhau. Xa xa có những mảnh đang bất hòa chúng có hình dạng và kích thước không cân xứng, có những mảng màu không tương đồng và chúng không thể ghép vào với nhau được. Đám mảnh ghép trẻ lại gần chúng và hỏi:
- Các bạn có biết tại sao chúng ta lại có những phần thừa ra ở trên cơ thể cũng như cả những phần khuyết thiếu không?T ại sao không để chúng ta đầy đặn vuông vắn?
Đám mảnh ghép đang yêu trả lời:
- Chúng tôi không biết tại sao. Nhưng tôi nghĩ vì như vậy chúng tôi mới có thể đến được với nhau.
Với chúng như thế là đủ để chúng đến với nhau và khi yêu người ta chẳng để ý đến bất cứ điều gì khác nữa...cả những mảnh ghép cũng thế.
tranh xếp hình
Đám mảnh ghép đang bất hòa thì lại trả lời:
- Chúng tôi cũng không biết tại sao. Nhưng chính vì như vậy mà chúng tôi không thể đến được với nhau.
Và cũng chỉ có vậy mọi vấn đề đều từ những khiếm khuyết đó mà ra đời ngay cả chính những lợi thế bảm sinh cũng gây ra chuyện thì chúng còn bận tâm tới những điều đó làm gì?
Đám mảnh ghép trẻ rất băn khoăn trước những câu trả lời đó. Chúng lại từ biệt những mảnh ghép kia và đi tiêp. Lần này cũng thế những mảnh ghép lại ít đi một chút, một số mảnh có thể không hiểu hết được về chúng nhưng chúng lại hiểu về tình yêu của mình. Những đứa còn lại tiếp tục lên đường. Chúng đã đi được rất xa kể từ khi rời khỏi chiếc hộp của mình. Nhóm giờ đây cũng không còn nhiều nữa.
Một ngày nọ chũng tới một thành phố lớn của những mảnh ghép. Ở đây, những mảnh ghép làm việc hăng say tạo ra những bức tranh rất đẹp và công phu. Cả bọn choáng ngợp trước cảnh đó. Chúng ngắm mê say và không biết tự lúc nào chúng cũng bị cuốn vào công việc ở đấy.
Ở quảng trường bên phải có một bức tranh vẽ con lừa đang làm dở, trên bức tranh còn khuyết thiếu một mảng màu xám ở chỗ đuôi.Bức tranh này đã ở đây lâu lắm rồi nhưng chưa hoàn thành vì thiếu mất một mảnh nhỏ đó. Cũng chính vì miếng ghép nhỏ nhoi cuối cùng đó mà bức tranh trở nên vô nghĩa. Những mảnh ghép trong vùng không thể tìm được một mảnh nào để thay thế nó và như thế bức tranh dang dở suốt bao năm tháng qua. Những mảnh ghép trên bức tranh đó rất buồn.
Lúc bấy giờ, đám mảnh ghép trẻ cũng nhập vào công việc trên thành phố mảnh ghép vừa để hỏi thăm về ý nghĩa của những phần khuyết thiếu và thừa ra trên cơ thể chúng. Cũng vì thế rất nhiều mảnh ghép đã ở lại và trở thành một mảnh trong cái bánh xe, một mảnh trong chiếc váy cưới, một mảnh nào đó trong một bức tranh nào đó ở đây.
Cho đến khi tất cả những mảnh ghép đều đã có chỗ của mình. Chỉ còn lại một mảnh màu trắng nhỏ bé vẫn tiếp tục đi tìm và hỏi về ý nghĩa của nó. Nó gặp những mảnh ghép ghép nên bức tranh con Lừa bị khuyết thiếu. Nó hỏi:
- Người ta nói các bạn ở đây lâu lắm rồi, liệu các bạn có biết tại sao chúng ta lại có những phần thừa ra và những phần khuyết thiếu trên cơ thể không?
- Không! Chúng tôi không biết! Nhưng chính vì như thế mà chúng tôi có mặt ở đây bên cạnh nhau trong cùng một bức tranh cùng một công việc.Nhưng cũng cùng một nỗi buồn.
Những mảnh ghép kia buồn bã đáp. - Nhưng bạn hãy đi về phía Tây nơi đó có một mảnh ghép thông thái ông ấy có thể trả lời cho bạn.
Mảnh ghép màu trắng cảm ơn chúng và từ biệt ra đi. Những mảnh ghép trên bức tranh con Lừa gọi với nó lại:
- Nếu bạn gặp ông ấy hãy hỏi giúp chũng tôi mảnh cuối cũng trong số chúng tôi đang ở đâu nhé!
- Được rồi tôi sẽ hỏi! Mảnh ghép màu trắng hứa với chúng và lên đường.
Nó đi xa, xa lắm về phương Tây nơi mà nó gặp mặt trời lặn xuống ngủ những giấc an lành. Nơi mà nó thấy mặt trăng nhô lên trong những đêm ấm áp. Nơi có những ngọn gió lang thang và nơi nó mong tìm ra ý nghĩa thực sự của nó.
Một ngày, nó đến một bờ biển rộng nơi tận cùng của phía Tây. Xa xa có một hòn đảo nhỏ, trên bờ có một chiếc thuyền nhỏ. Nó lên thuyền và chèo về phía đảo. Trên đảo, cuối cùng nó cũng gặp nhà thông thái. Ông ta là một mảng màu xám nhỏ bé cũng chẳng khác nó là mấy. Nhà thông thái ủ rũ ngồi trên một cái ghế tựa nhìn ra biển. Nó lên tiếng:
- Ông chính là mảnh ghép thông thái phải không ạ?
Mảnh ghép thông thái từ từ quay lại nhìn nó và trả lời:
- Cũng đúng và cũng không!
Mảnh ghép nhỏ màu trắng nghe vậy khấp khởi mừng vì nó nghĩ những người thông thái mới nói chuyện kiểu như thế. Nó lại hỏi:
- Cháu muốn hỏi ông một điều! Chính vì nó mà cháu đã đi suốt quảng đường dài từ Cái hộp nơi chúng cháu sinh ra cho tới bờ biển tận cùng của phía Tây.Ông có thể giải đáp giúp cháu được không?
- Cũng có thể ta trả lời được mà cũng có thể là không. Mảnh ghép thông thái trả lời.
- À cháu cũng còn một câu hỏi nữa. Cái này cháu hỏi giúp cho những mảnh ghép trên bức tranh con Lừa màu xám ở thành phố mảnh ghép. Họ muốn biết mảnh cuối cùng trong bọn họ ở đâu?
tranh xếp hình
Mảnh ghép thông thái có đôi chút xao động. Đôi mắt nó như tối lại và cũng lại như sáng lên. Nó nói:
- Trước hết cậu hãy ngồi vào chỗ của tôi đây. Rồi tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu.
Nó nói rồi đổi chỗ cho mảnh ghép màu trắng. Nó xuống thuyền và mảnh màu trắng ngồi vào chiếc ghế tựa.
Lúc này mảnh ghép thông thái nói:
- Ta vốn cũng như cậu. Ta đi tìm ý nghĩa của mình. Nguyên nhân về sự có mặt của những phần thừa ra và khuyết đi trên cơ thể mình. Đến tận bây giờ khi ta đã hiểu ra điều đó. Ta rất muốn nói cho cậu biết nhưng có lẽ cậu nên ở đây để ngẫm nghĩ về nó thì hơn.
- Điều thứ hai. Mảnh ghép thông thái thở dài nói tiếp. Ta không phải mảnh ghép thông thái nào cả ta chính là mảnh cuối cùng trên bức tranh con lừa phần màu xám còn khuyết thiếu ở đuôi con Lừa đó. Ta đã không chấp nhận về ý nghĩa của ta nên ta ra đi tìm một ý nghĩa khác và ta đến đây cũng giống như cậu mà thôi.
Mảnh ghép màu xám vừa nói vừa chèo thuyền về phía bờ. Trên đảo không còn lại con thuyền nào. Mảnh ghép màu trắng ngồi lại thẫn thờ. Nó ngẫm nghĩ những điều mà mảnh ghép thông thái vừa nói...à không bây giờ chính nó lại trở thành một mảnh ghép thông thái khác.
Sóng biển vẫn dìu dặt vỗ vào bờ cát. Mặt trời đỏ đang xuống dần. Hoàng hôn hôn tím rực rỡ như nỗi buồn của nó. Nó liệu có hiểu ra rằng mỗi mảnh ghép sẽ trở nên vô nghĩa khi chỉ có một mình?
Sưu tầm

0 nhận xét:

Em chơi trò chơi xếp hình . Em xếp hình anh. Nhưng bất cẩn, Em lạc mất mảnh xếp hình trái tim... Em vô ý. Đôi lúc em tự giận bản thân...

Câu chuyện về tranh xếp hình 4

Câu chuyện về tranh xếp hình 4

tháng 1 2012

8 10 99
Em chơi trò chơi xếp hình.
Em xếp hình anh.
Nhưng bất cẩn,
Em lạc mất mảnh xếp hình trái tim...

Em vô ý.
Đôi lúc em tự giận bản thân mình.
Đôi khi em không kìm nén được tâm trạng.
Và hành động như người không ý thức.
Chỉ vì em muốn
Tìm lại mảnh ghép hình trái tim...

Em ghen tị
Vì người khác có được mảnh ghép ấy.
Em sợ.
Em lo.
Em cuống lên tìm.
Em nì nằn
Làm khổ anh
Rồi dằn vặt chính mình...

Nhưng em vẫn muốn xếp hình
Để thấy lại hoàn chỉnh, là anh.
Giúp em kết thúc trò chơi xếp hình
Anh nhé!

Sưu tầm

0 nhận xét:

Một trong những trò chơi yêu thích nhất chính là đi tìm kiếm những mảnh ghép còn thiếu của các bức tranh, của tri thức và của bản thân mình....

Câu chuyện về tranh xếp hình 3

Câu chuyện về tranh xếp hình 3

tháng 1 2012

8 10 99
Một trong những trò chơi yêu thích nhất chính là đi tìm kiếm những mảnh ghép còn thiếu của các bức tranh, của tri thức và của bản thân mình.
Bạn có bao giờ nghĩ thế giới hiện ra trước mắt bạn và hệ thống những mối quan hệ của bạn giống như một trò chơi xếp hình?
Những hiểu biết của chúng ta cũng lộn xộn và rời rạc giống như những mảnh khác nhau mà ta sẽ phải sắp xếp chúng lại để bức tranh hiện ra.
tranh xếp hình
Mảnh ghép này có thực sự phù hợp với mảnh ghép kia? Đôi khi hai mảnh chắp với nhau rất vừa nhưng trong một tương quan rộng lớn hơn, chúng lại là một lầm lẫn và làm cho bức tranh tổng thể bị méo mó, biến dạng, sai lầm sẽ kéo theo sai lầm.
tranh xếp hình
Cũng giống như trong những quan hệ xã hội, mỗi con người là một nhân cách duy nhất không lặp lại trong lịch sử, những mảnh xếp hình cũng là duy nhất trong mỗi bức tranh mà bạn phải tìm ra vị trí thích hợp cho nó.
tranh xếp hình
Muốn ghép cho đúng, phải có hình dung về bức tranh mà ta chưa nhìn thấy. Có lúc, những phép thử và sai sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần khiến ta chán nản và muốn bỏ cuộc.
Cũng giống như trong hệ thống những mối quan hệ của con người, có những mảnh ghép khi mất đi, ta sẽ không thể tìm được cái thay thế. Và khi ta cố gắng để thay thế là ta đang lặp lại sai lầm của mình một lần nữa khi đặt một mảnh ghép không đúng với vị trí của nó.
tranh xếp hình
Đôi khi, bức tranh sẽ thiếu đi không phải một mà nhiều mảnh ghép cũng giống như sự hiểu biết và tri thức của con người là hữu hạn và nếu ta may mắn có được những mảnh quan trọng nhất, ta sẽ có được những phần quan trọng nhất của bức tranh để trí tưởng tượng và phán đoán phần nào trám được phần còn khuyết.
Trong trường hợp ngược lại, cũng hãy chấp nhận những giới hạn của nhận thức vì thế giới còn quá nhiều điều mà chúng ta chưa thể biết cho thấu đáo.
tranh xếp hình
Đôi khi chấp nhận những gì mình có cũng hết sức quan trọng, bởi bản thân chúng ta cũng là những thân phận bất toàn và thế giới chúng ta sống vốn không có gì là hoàn hảo.
tranh xếp hình
Nhưng nếu bạn thành công thì niềm vui mà bạn có không thể miêu tả được. Có rồi mới biết.
tranh xếp hình
Chúc bạn may mắn!
Sưu tầm

0 nhận xét:

0 Email 1.Chocolate Tôi ngồi trong góc quán, từ bỏ chỗ quen thuộc sát bên cửa kính trong suốt nhìn ra dòng người qua lại như một ...

Câu chuyện về tranh xếp hình 2

Câu chuyện về tranh xếp hình 2

tháng 1 2012

8 10 99

tranh xếp hình
1.Chocolate
Tôi ngồi trong góc quán, từ bỏ chỗ quen thuộc sát bên cửa kính trong suốt nhìn ra dòng người qua lại như một cách trốn tránh hiện thực. Và cái hiện thực ấy càng rõ ràng khi trong quán chỉ có duy mình tôi với cái laptop. Từng hạt mưa vụn bay hắt lên khe cửa buồn chảy xuống tạo những vạt dài như những vệt không màu trên tờ giấy trắng. Linh đã từng ngồi chỗ đó, co chân lên nép mình trong chiếc salon nhỏ cong ôm trọn lấy tấm lưng của em. Và tôi ngồi cạnh, nhìn em và cười. Đó là chỗ ngồi duy nhất trong quán có hai cái salon nhỏ màu đỏ đi với cái bàn tròn bé bé màu mahogany giữa các dãy bàn chữ nhật dài lạnh và những chiếc loveseat có thể bắt gặp trong bất kỳ quán cafe nào. Tôi không thể phủ nhận cái cảm giác trống vắng khi đối diện mình là những gương mặt qua đường xa lạ hay những bước chân sải dài bước vội trên đường. Cốc capuchino đã cạn, tôi theo thói quen gọi thêm cho mình một ly chocolate. Linh từng bảo chocolate mang màu của tình cảm, nhưng tôi chỉ thấy nó đem lại sự tỉnh táo. Và trong lúc từng mảng chocolate tan lạnh nơi đầu lưỡi, tôi gõ keyboard như điên cho bản report ngày mai thì bỗng cánh cửa từ từ mở ra. Tôi tách ánh mắt ra khỏi màn hình, và rồi như bị hút chặt vào cô gái đang cầm chiếc ô màu trắng bật lên giữa không gian mờ tối xung quanh. Cô gái khẽ vuốt vài sợi tóc hơi dính nước, thu gọn chiếc ô, và ngồi xuống chỗ ngồi gần nơi cửa ra vào, đó cũng là chỗ của Linh. Cảm xúc mơ hồ tràn vào người tôi như thấy người con gái kia mang nét quen thuộc. Cô nhìn ra cửa kính, dõi theo những chiếc xe cứ lần lượt rọi những ánh đèn tỏa vào rồi biến mất. Bất giác, cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, đầy tự tin, và mỉm cưởi. Cử chỉ bị bắt gặp khiến tôi lúng túng, vội chúi đầu vào cái lap rồi khi đoan chắc đã bình tĩnh, tôi lại nhìn theo cô. Cô gái duỗi thẳng đôi chân dài một cách thoải mái, nhưng ánh mắt nhìn lơ láo theo luồng không khí lơ lửng xen giữa những giọt mưa ngoài kia. Tôi lại cố gắng tập trung những ý nghĩ còn lại cho cái màn hình chi chít chữ cứ xuất hiện lần lượt một cách có logic. Bỗng nhiên, người phục vụ đem cho tôi một mẩu giấy nhỏ, với dòng chữ được viết một cách e dè mang nét lịch thiệp: “Tôi đang chờ một người, có phiền không nếu tôi nói chuyện với anh trong lúc chờ người đó.” Tôi ngẩng lên, nhìn về phía chiếc ghế nơi Linh hay ngồi. Rồi đóng máy tính lại, bước về phía cô gái…
2. Maldaga
Tôi gặp Quân tình cờ trong một buổi tối đầy mưa. Khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng vẫn mang hơi hướng của sự tham vọng cầu tiến. Tưởng như cậu kém tuổi tôi, nhưng tôi không hỏi. Vẻ cậu làm việc rất chăm chỉ, nhưng có lúc tôi nhận ra cậu đang nhìn tôi đăm đăm. Một ý tưởng nảy ra trong đầu, tôi bắt chuyện với cậu ấy, với vẻ tự tin bên ngòai cố hữu. Dường như cậu hưởng ứng với tư cách người nghe nhiều hơn. Trong câu chuyện dù thế nào tôi vẫn cảm được một sự lãnh đạm vô hình. Dĩ nhiên tôi không mong đợi sự phản ứng nhiệt tình từ một người lạ. Nhưng vấn đề không phải là thế. Có gì đó khác ở Quân, tôi không thể đoán biết được. Nhìn sang cây piano ở ngay lối ra vào, tự nhiên tôi muốn chơi một bản gì đó trong thời gian muộn thế này. Tôi ra khỏi chỗ ngồi, tiến về phía dương cầm màu đen trước con mắt khó hiểu của Quân. Giọng tenor của Josh Groban nhỏ dần, thay vào đó là một khúc Etude đầy ngẫu hứng của tôi. Không gian lặng ngắt chỉ còn tiếng piano đầy huyền hoặc. Tôi yêu cái âm thanh thuần khiết đến vô cùng, thảng hoặc nhìn về phía cái bàn nhỏ, tôi nhận ra tia nhìn của Quân dành cho tôi đã chuyển màu. Nó ấm áp, nhưng xuyên thấu đến đau nhói. Tôi không chờ đợi điều này. Người ấy của tôi cũng mang ánh nhìn như thế. Đôi khi có những điều không thể giải thích được. Tôi kết thúc bản nhạc, quay về chỗ, gọi cho mình một ly maldaga có rượu Rum và không thể nhìn thẳng vào mắt Quân. Im lặng một lúc, cậu từ tốn nói ra, thản nhiên: “Tôi không nghĩ là cô biết chơi đàn. Bất ngờ đấy. Bản nhạc đẹp như bầu trời vậy.” Tôi lặng người. Không một người con trai nào có kiểu ăn nói so sánh lạ kỳ đến thế. Tôi nhìn Quân, định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng nhìn sự lạnh nhạt từ khuôn mặt đến câu nói khiến tôi chỉ biết cảm ơn. Tự nhiên, tôi muốn con người đang ngồi trước mặt tôi kia biến mất, để cho người ấy xuất hiện. Để tôi không thể nhầm lẫn được nữa…
Giang tối nào cũng xuất hiện ở đó, đôi khi đến sớm hơn cả tôi. Tôi đôi lúc tự hỏi cô chờ ai mà sao phải kiên nhẫn đến thế, hoặc người đó có biết là cô đang chờ họ hay không. Trong suy nghĩ của tôi, thi thoảng có một sợi dây mong manh mang ý nghĩ người Giang đợi sẽ không bao giờ đến, để tôi còn có thể nói chuyện với cô. Cảm giác nói chuyện với một người con gái lớn hơn tuổi mình, dù chỉ là 2 tuổi, rất thú vị. Tôi dĩ nhiên không muốn để cô biết là cô đang nói chuyện với một thằng nhóc trẻ hơn. Khi nhìn thấy tôi ăn chocolate, cô đã hỏi là tôi đã ăn chocolate với rượu bao giờ chưa. Và tôi đã thử. Rất ổn, nhưng chocolate như bị mất đi một ít mùi hương đặc trưng. Tôi không thích cảm giác bị lẫn lộn như thế. Giống như bây giờ, tôi không nhìn ra hình ảnh Linh hay Giang ở trong mình nữa. Bất giác, tôi nhận ra tôi đã không gặp Linh cả tháng. Dường như đây là sự trừng phạt của em dành cho tôi. Đơn giản vì tôi không thể nói cho em biết tình cảm của tôi, có gì đó ngăn cản tôi khi làm điều đó. Tôi tưởng như nếu nói ra hay chỉ đơn giản là bộc lộ những cảm xúc nhất thời sẽ mang lại nguy hiểm không báo trước. Một góc nào đó trong tôi, rất sợ bị lạc đường. Tâm trạng không tốt cứ đeo bám lấy tôi từ ngày này sang ngày khác, dù cả căn phòng có tràn ngập nhạc Liszt thì tôi cũng khó thấy mình vui được. Nhưng bù lại, công việc của tôi nhờ áp lực mà trôi chảy. Tôi tìm kiếm trong giờ nghỉ của những dự án là những cuộc nói chuyện với Giang. Tối nay có vẻ lạ. Giang lôi ra một chiếc hộp nhỏ, đổ ra những miếng ghép to nhỏ khác hẳn nhau. Chúng tôi ngồi chơi xếp hình trong quán, y như những đứa trẻ. Trong lúc hì hục ngồi chơi, tôi kể cho cô nghe về Linh như một người bạn quan trọng, còn Giang nói về bạn trai của cô ấy. Khi bức tranh hòan thành. Giang đột ngột hỏi tôi:- Quân, nếu có hai người con gái xuất hiện trong cuộc đời anh, một người như mảnh ghép to nhất của bức tranh, người còn lại là mảnh ghép cuối cùng. Anh sẽ chọn ai?
Tôi giật mình trước câu hỏi bất ngờ. Một cách vô thức, tôi nhìn thấy Linh trong mảng ghép chính, còn Giang là miếng cuối cùng hoàn thiện nó. Thật khó để trả lời một cách tòan vẹn. Tôi nhìn Giang. Cô gái bắt đầu nhìn vào bức tranh, nói đều đều như dòng chảy từ tim tỏa hơi ấm sang người tôi:
- Tôi sẽ giữ mảng to nhất, miếng ghép cuối cùng nếu tìm thấy tôi sẽ lắp vào bức tranh, chiêm ngưỡng giây lát rồi sẽ tháo nó ra. Tôi chấp nhận sự không hoàn hảo.
- Nhưng nếu thế, chẳng khi nào cô cảm thấy yên ổn. Vì bức tranh thiếu mảnh ghép sẽ không gọi là bức tranh – Tôi cãi lại.
- Nhưng vì thế tôi mới còn động lực để sống. Tôi có người yêu cả đời. Nếu mất người đó thì mới thật sự là mất hòan toàn.
Giang cười nhẹ như vết dao đâm chính vào sự duy lí của tôi. Cô đứng dậy, và trong phút chốc, tôi hòa trong âm thanh trong suốt như pha lê của bản Lullaby của Schubert. Tôi tiến lại gần Giang, sát đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi hương Kenzo lan nhẹ quanh mình. Khi Giang quay lại, tôi nhận ra mắt cô buồn thảm đến trống rỗng, như lòng người bị bỏ quên. “Ước gì cậu có thể là mảng ghép to nhất của tôi…”, cô thì thào vào tai tôi, rồi bỏ đi khỏi theo lối cửa kính, ẩn mình trong dòng người xa lạ. Tôi đứng lại, ngẩn ra một lúc, vì không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cả buổi tối nay, tất cả những lời nói của Giang, như những vệt sao chổi chạy ngang qua tôi, để lại những dư ảnh sâu. Tôi ngồi bên cây đàn, khẽ thở dài. Tôi thật sự không thể nghĩ là một người con gái mới quen dù đầy quyến rũ đã có thể tác động mạnh đến tôi như thế. Những mảng tối vô nghĩa tan trong người tôi một cách vô hình. Nếu có thể, tôi mong muốn làm điều gì đó tốt hơn cho cô gái này…
Tối hôm sau, tôi mua một ít hoa, và đặt trước bàn có kèm một chai Corner Stone Classis. Tôi cũng không ngồi chỗ cũ, mà ngồi ở trên tầng hai, như một ban công có thể nhìn rõ bên dưới. Nhưng hôm đó, Giang không đến. Hôm sau, hôm sau nữa, rồi cả tuần, cô ấy không đến. Tôi nhớ từng lọn tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ của cô, giọng nói trong và ấm đến lạ lùng, cái cách cô nghiêng nghiêng đầu khi nói. Vậy mà không nhìn thấy nữa. Quán về khuya, chỉ còn những bộ bàn ghế màu đỏ sắp xếp một cách logic như những xác bông hồng héo khô. Nhưng ở trên cao, tôi nhận ra mình nhạy cảm hơn với âm thanh, từ tiếng mở cửa, đến tiếng ly cốc chạm nhau, đến những tiếng người nói chuyện, tôi nghe như tiếng từ thế giới bên ngòai xa lạ lọt vào. Tầng 2 không có người ngồi, tôi yêu cầu phục vụ tắt hết đèn đi. Và ở đó tối này qua tối khác. Tôi cũng không chờ Giang, nhưng tôi nhớ đến Linh, nhớ đến ứa nước mắt. Tôi cầm máy, sau một thời gian dài, tôi bấm lại 10 con số quen thuộc…


4. Vanille
Tôi lần đầutiên nhận ra sự bất ổn qua giọng nói của Quân sau suốt một thời gian dài. Và tôi cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra. Có lẽ tôi đã làm điều gì đó gây hậu quả đi quá sức tưởng tượng của tôi. Tôi đã tưởng như Quân không coi tôi là một người bạn gái. Thứ duy nhất tôi nhận được là nụ cười dịu dàng và những món quà không bao giờ đi kèm lời chúc. Vậy mà tôi yêu con người lạnh lùng ấy. Tôi đi vội đến nhà hàng quen thuộc mà sau khi giận Quân, tôi không đi qua đó nữa. Mở cửa, tôi không nhìn thấy ai, nhưng bằng một niềm tin vô cớ, tôi chạy lên tầng. Và tôi nhìn thấy anh ở đó, chẳng có gì. Cứ nhìn bất động vào khoảng không. Tôi lại gần, ngồi xuống bên cạnh, toan hỏi có chuyện gì nhưng tự nhiên tôi biết mình không cần phải nói gì cả, cứ nắm chặt tay anh ấy. Quân trả lời bằng cách xiết tay tôi thật chặt. Rồi ngoan ngoãn như một đứa trẻ, tôi đưa anh về nhà. Căn phòng trống không người, lạnh như chính chủ của nó vậy. Tôi để Quân ngồi trên ghế, rồi các việc cần làm cứ tuần tự hiện ra trong đầu tôi. Tôi bật đĩa của Schumann, lấy ra hai chiếc ly và chai Bloody Mary. Rồi chợt nhớ ra, tôi lấy ra hai cây nến cất trong tủ vẫn chưa dùng lại từ lần cuối cùng tôi đến đây. Trong buổi đêm, chỉ còn những tia sáng yếu ớt trùm lên bóng của hai chúng tôi, từ cây nến màu chocolate và vanille, như tôi và Quân. Anh dựa vào tôi, nhấp một ngụm Bloody Mary, nhìn vào ngọn nến, rồi quay sang tôi, nhìn tôi và nói: “Chocolate và vanille không bao giờ bị lẫn mùi vị, dù nó hòa tan vào nhau, đúng không Linh?” Vẫn cái giọng vô cảm đến thản nhiên ấy, tự nhiên khiến tôi mỉm cười. Và Quân bỏ ly rượu xuống, ôm tôi thật chặt, như mảng ghép bấy lâu tôi tưởng như không thể chạm vào nay đã in vào bức tranh trong tôi một cách bản năng nhất…
Writen by GinJ

0 nhận xét:

Tranh xếp hình - Đối với một trò chơi xếp hình thì mỗi một mảnh chỉ có 1 nơi duy nhất trên bức tranh, và mỗi mảnh ghép đó không bao giờ đứ...

Câu chuyện về tranh xếp hình 1

Câu chuyện về tranh xếp hình 1

tháng 1 2012

8 10 99
Tranh xếp hình - Đối với một trò chơi xếp hình thì mỗi một mảnh chỉ có 1 nơi duy nhất trên bức tranh, và mỗi mảnh ghép đó không bao giờ đứng một mình cả, ít nhất nó được ghép với 03 mảnh ghép xung quanh – còn nếu nó là mảnh ghép ở giữa thì nó được ghép với nhiều mảnh ghép khác nữa.
tranh xếp hình
Tùy thuộc vào khả năng của người chơi mà người ta có thể chọn mức độ khó dễ khác nhau. Đối với mức độ càng khó thì chúng ta dễ thấy có nhiều mảnh ghép có màu sắc và hình dạng giống nhau song khi chúng ta thử ghép chúng lại với nhau thì mới nhận ra là vị trí của mảnh đó không phải ở đấy.

Khi xét về con người như chúng ta, tôi nghĩ rằng chúng ta không có ai là hoàn thiện cả, chúng ta cũng chỉ là một trong nhưng mảnh ghép (vỡ) nhỏ bé trong một bức tranh tổng thể của xã hội, xung quanh ta sẽ có nhiều hơn một mảnh vỡ có chung đường bao với chúng ta.

Cũng như trong trò chơi xếp hình vậy thôi, những mảnh ghép (mảnh vỡ - chúng ta) chỉ có một vị trí duy nhất trong bức tranh đó. Các bạn phải nhớ là chúng ta chỉ là 01 mảnh vỡ trong một bức tranh cho nên xung quanh chúng ta sẽ có nhiều hơn một mảnh vỡ có thể ghép với chúng ta, ngay cả khi chúng ta có được một mảnh vỡ nào đó phù hợp để ghép lại thành một khối “Liền Kết” thì lúc đó cả hai sẽ là một mảnh vỡ “lớn hơn mảnh vỡ cũ” trong bức tranh đó mà thôi.

Do đó bạn đừng nên buồn khi chúng ta nhầm tưởng những mảnh có hình dạng và màu sắc xem qua tưởng chừng như nó ở vị trí này nhưng khi ghép sát lại với nhau nó không có phù hợp, bởi vì bên cạnh chúng ta không phải duy nhất một mảnh vỡ đó có thể ghép chung với chúng ta mà có nhiều hơn một mảnh vỡ có chung đường biên với chúng ta. Chúng ta sẽ không bao giờ tìm được một mảnh vỡ nào có thể bao quanh mảnh toàn bộ đường biên của mảnh vỡ của chúng ta được, mặc dù chúng ta rất muốn tìm được một mảnh vỡ như thế để hoàn thiện bản thân – không thể có đâu các bạn à!

Có bạn bảo tôi không có gì là không có thể xẩy ra, rất có thể có những mảnh vỡ nó tạo ra một lỗ rỗng nào đó, và trong lỗ rỗng đó chỉ có duy nhất một mảnh vỡ vừa với nó, như thế thì mảnh vỡ bên trong đã tìm được cho mình một mảnh duy nhất có thể bao hết đường bao của mình và mình trở nên hoàn thiện. Nhưng mà bạn nghĩ lại xem nếu điều đó xẩy ra thì có thật sự hạnh phúc không ???
tranh xếp hình
Tôi nghĩ rằng mỗi chúng ta không hoàn thiện được vì chúng ta chỉ là một mảnh vỡ nào đó trong một bức tranh và chúng ta không hoàn thiện vì đường bao xung quanh mảnh vỡ đó nó chưa được nhẵn nhưng mong muốn. Mảnh ghép với chúng ta cũng vậy mà thôi, nó cũng là một mảnh vỡ trong một bức tranh như chúng ta, nó cung không hoàn thiện được, nó cũng cần ghép với một mảnh vỡ nào đó để che đi một phần nào đó của đường bao thiếu “thẩm mỹ” của nó mà thôi, và nếu chúng ta mong muốn tìm được cho mình một mảnh vỡ nào đó có thể bao kín hết chúng ta để chúng ta được hoàn thiện, muốn vậy thì mảnh vỡ ghép chung với chúng ta phải có một đường bao lớn hơn chúng ta lớn hơn chúng ta! Và nó cũng cần có một mảnh vỡ nào đó ghép lại để được hoàn thiện hơn, tôi nghĩ cũng có những mảnh vỡ hi sinh tất cả để giúp chúng ta có được một đường bao trọn vẹn – hoàn thiện bản thân chúng ta, như thế thì mảnh ghép chung của chúng ta qua thiệt thòi, tôi nghĩ như thế rất khó có thể bên vững bên nhau.

Do đó tôi nghĩ ra một chân lý nào đó khi ví con người như những mảnh vỡ… chúng ta có thể ghép liền cạnh với “một số” mảnh vỡ khác và rồi cả hai đều được hoàn thiên hơn so với khi con đứng một mình trong cuộc sống, cũng như trên tôi đã đề cập – sẽ không có một mảnh nào đó có thể bao hết đường bao của một mảnh vỡ nào đó, tôi nghĩ chỉ khi cả hai ghép lại với nhau mà vẫn cảm thấy chưa hoàn thiện sẽ tốt hơn vì khi đó cả hai đều cảm thấy bản thân mình chưa thể hoàn thiện được mà cả hai cần phải dựa vào nhau cùng nhau chia sẽ những thiếu sót của nhau để đi tới một sự thông cảm lẫn nhau. Chính vì thế nên khi chúng ta đã tìm được một mảnh vỡ có thể ghép phù hợp với chúng ta rồi thì không nên đi tìm những mảnh vỡ khác với hy vọng hoàn thiện bản thân, vì cuộc sống hai người cần có sự chia sẽ và cảm thông cho nhau những điều mà mỗi chúng ta chưa thể hoàn thiện được.
tranh xếp hình
Chúng ta không thể chỉ nghĩ riêng bản thân chúng ta được, vì chúng ta vẫn cố đi tìm tiếp những mảnh vỡ khác để hàn gắn ở nhưng đường biên khác của cùng một mảnh vỡ (thiếu sót của chúng ta) , nếu thế thì mảnh vỡ đang ghép với chúng ta tuy rất phù hợp thì chúng ta cũng không thể bao quanh hết tất cả đường bao của mảnh vỡ đó (chúng ta không thể làm cho họ trở nên hoàn thiện được) và cũng như tư tưỡng giống như chúng ta – nó lại đi tìm cho mình những mảnh vỡ khác với mục đích để hoàn thiện bản thân … cứ như thế kéo dai biết bao giờ cho hết được phải không bạn.

Hai mảnh vỡ ghép lại cũng chỉ thành 1 mảnh vỡ lớn hơn mà thôi, và chúng ta không nên tiếp tục đi tìm những mảnh vỡ khác (khi đã có được 1 mảnh vỡ ghép chung rồi) để hoàn thiện hơn vì chỉ khi chúng ta chưa hoàn thiện thì cả hai cần phải dựa vào nhau để cùng nhau vượt qua tất cả các bạn à!

Lời kết!

· Nếu đã có được một mảnh vỡ ghép với bạn mà có chung đường bao rồi thì bạn đừng nên cố gắng tìm cho mình những mảnh vỡ khác để bạn hoàn thiện hơn nữa bạn nhé! Vì …

· Nếu bạn đã ghép với một mảnh vỡ nào đó nhưng rồi lúc chưa muộn bạn đã nhận ra hai mảnh vỡ không có chung đường bao thì bạn đừng buồn bạn nhé, bởi vì bên cạnh chúng ta có nhiều hơn một mảnh vỡ có đường bao chung và có thể ghép với chúng ta bạn à.
Tichlac

0 nhận xét: